Dù bạn có hét to "tôi là tài mới" cũng vô nghĩa.
Đêm trước ngày lên đường nhận xe, cảm giác vừa lo lắng, bồn chồn lại có chút háo hức mong chờ đến sáng hôm sau. Trong đầu mường tượng những thứ có thể xảy ra, dặn lòng bình tĩnh trước mọi tình huống. An tâm hơn khi đi cùng là người anh có thâm niên trong nghề.
Đường phố mới sớm đã đông như mắc cửi. Xe máy bủa vây, lo lắng bắt đầu. Cảm giác tứ bề xe khác như sắp va vào mình. Nỗi sợ khiến phản xạ đánh lái, tránh, nhường đường mỗi lúc một tăng. Lái xe ở trường dạy nghề với khi "xung trận" quả khác trời vực.
Đường Cộng Hòa (Q.Tân Bình) lúc này không còn ranh giới làn ôtô hay xe máy. Giao thông "điền vào chỗ trống" đúng theo nghĩa đen. Các xe đi chậm, nối đuôi nhau. Thỉnh thoảng xe máy tạt ngang, giành đường.
Mỗi lần phanh là mỗi lần xe đánh khực. Nhìn gương chiếu hậu, xe phía sau cũng giật cục tương tự. Những tiếng còi bắt đầu vang lên như nhắc nhở. Chậm thôi các chàng trai, tôi là tài mới.
Hết xe máy là xe tải với những màn lách đầu xe nhanh như điện. Kiểu như tiền đạo cắt mặt khung thành. Có chỗ trống là chen vào. Chậm côn, ga một chút là chịu trận, an phận đi sau. Cảm giác những ngày đầu vào Sài Gòn thấy xe chạy ngang dọc đã hoa mắt bỗng chốc ùa về.
Một đoạn đi nhầm đường. Lùi một chút, kéo cần sang số một, đánh vô-lăng, nhả côn, nhấn ga, xe tắt máy. Làm lại, vẫn tắt máy. Làm lại, lại tắt máy. Hai thanh niên khuân vác vật liệu xây dựng bên đường bắt đầu ngưng việc, nhìn chiếc xe. Một thanh niên trên chiếc xe máy phía trước không dám chạy qua, dừng lại.
Quái lạ, hay là vào nhầm số. Lần này cẩn thận vào số từng bước một. Chân trái thả nhẹ côn, chân phải đạp nhẹ ga. Xe vẫn tắt máy. Ôi! Hóa ra chân phải không nhấn ga mà nhấn phanh. Xe bắt đầu chạy, tay phải gõ đầu bôm bốp. Thật là...
Lượt đi có vẻ ít khó khăn nhưng lượt về mới là thử thách "trầy da tróc vảy".
Bến xe An Sương (Quận 12) là nơi kẹt xe xảy ra như cơm bữa bởi lượng xe ra vào rất đông, cộng thêm khu vực vòng xoay đang thi công hầm chui để giải quyết điểm đen giao thông của thành phố.
Chưa đến vòng xoay đã có hai hàng xe xếp hàng đi chậm. Vừa thấy một ôtô con lách sang trái, tôi bám theo. Chiếc bảy chỗ phía trước nhanh chóng lách phải nơi điểm cuối có những mái tôn công trình. Bỏ lại kẻ tội nghiệp phía sau.
Chưa kịp định hình, container, xe tải, xe con thay nhau xông tới chiếm lĩnh không gian. Tôi như con nai vàng ngơ ngác, lạc giữa một rừng xe. Nhịp tim nhanh dần đều, trán vã mồ hồi. Trận chiến bắt đầu.
Xoay vô-lăng sang phải, nhẹ mớm ga. Dừng lại! Anh bạn ngồi cạnh nhắc. Từ từ thôi. Dừng. Dừng. Coi chừng container, kẻo đụng. Dừng. Tiếng nói đứt đoạn rót vào tai khiến tôi thêm hồi hộp.
Nhìn sang trái, gương chiếu hậu đang chạm vào tấm tôn. Tiến hay lùi? Làm thế nào bây giờ? Bên phải, dòng xe vẫn tiến từng chút, từng chút không khoan nhượng. Trời mưa rả rích. Cổ họng bắt đầu khát nước.
"Có khoảng trống, đánh lái nhẹ qua, nhẹ", giọng nói quen thuộc mách nước. Xe từ từ nhích dần sang phải và thoát khỏi thế bí. Quyết không lặp lại sai lầm lúc sáng, cố gắng bám gần chiếc Fortuner. Lúc ra khỏi vòng xoay trên chiếc thấy mình như tái sinh thêm lần nữa. Nhưng chuyện còn chưa kết thúc.
Đoàn xe bò lên dốc cầu vượt bằng thép ở ngã tư rồi bất ngờ dừng lại. Bài thi khởi hành ngang dốc lúc sát hạch vượt qua dễ dàng, lần này thì không. Côn ra ga vào nhưng xe... trôi ngược về sau. Nhanh như cắt, anh bạn đồng hành kéo phanh tay cái rụp. Xe phía sau bóp còi inh ỏi, đá đèn liên tục.
"Côn ra, ga vào. Bình tĩnh. OK". Tôi gật đầu nhưng quả thật lúc đó chẳng màn anh ấy nói gì. Cổ họng khát khô. Tất cả chỉ làm theo quán tính. Xe bò lên dốc. Ôi, tôi yêu cuộc đời. Thêm một tiếng thở phào, nhưng không phải tôi mà anh chàng bên cạnh.
Về đến nơi trả xe an toàn, lòng cảm thấy niềm vui khó tả xen lẫn những lời tự trách bản thân. Tự động viên vạn sự khởi đầu nan, gian nan đừng nản. Tôi đã có ngày đầu cầm lái ôtô như thế !
Độc giả Nguyễn Thành Nhân