Ai lần đầu ngồi xe vợ tôi lái cũng tỏ ra e dè, kín đáo hoặc công khai. Nhưng đến lần thứ hai là khoanh tay hưởng thụ.
Lúc đầu cho vợ đi học lái xe, tôi cũng lăn tăn lắm. Ngoài thì tỏ vẻ "chuyện thường thôi", nhưng trong lòng lo sốt vó. Chỉ cần đạt mức "normal" như thiên hạ là đã tốt lắm rồi. Chỉ sợ ngộ nhỡ trình độ "còi" quá, không lấy được bằng, hoặc ra đường lái mình mình một kiểu thì toi.
Nhưng mọi chuyện rồi cũng êm xuôi. Đi học về không thấy kể chuyện giáo viên quát mắng. Đi thi chẳng đả động "chống trượt". Cứ thế mang bằng về giơ xoẹt phát qua mặt chồng xong nhét ví. Làm như mỗi mình giỏi.
Hôm đầu tiên được vợ chở đi, lo sốt vó. Không biết số phận ra sao. Ngoài mặt dửng dưng, tỏ bộ thản nhiên, chứ lưng áo ướt đẫm.
Ấy thế mà đằng kia lùi khỏi sân chỉ cần đúng một đỏ là tôi đã thấy mình "sai sai" gì rồi. Xong qua một ngã tư, hết cây số đầu tiên, rồi bon bon cứ thế êm ru thẳng tiến mà mình chưa thấy xanh mặt lần nào.
Lạ cái là nữ tài xế nhà tôi dường như đã học hành rất nghiêm túc. Chạy đúng làn, dừng đúng đèn, rất nhường nhịn, thêm cái tính tốt là không thấy nổi cáu ở mấy tình huống mà như tôi là đã chửi vung thiên hạ. Thậm chí đôi lúc còn quay sang dạy chồng: phải chừa chỗ cho xe máy họ đi với chứ; người già hay run lắm, đừng còi họ giật mình; học sinh đi xe điện đáng sợ lắm, tốt nhất là nên tránh...
Nhà tôi giờ đi đâu chẳng lo việc ai lái xe, mà ai sẽ được ngồi nghe nhạc ngắm phố. Bọn trẻ còn tự hào "mẹ cháu lái xe giỏi lắm". Người thân đôi khi còn tin tưởng vợ tôi hơn tôi vì cô ấy nhiều lúc cẩn thận hơn, từ tốn hơn.
Độc giả Phan Trung (VnExpress)